The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Cố chấp


phan 30

 Đường Vi nở nụ cười, “Bọn trẻ các con không phải là thích kết hôn nhanh sao? Mẹ không cổ hủ thế đâu. Các con tính toán, nếu vừa mắt thì kết hôn sớm một chút cũng không phải là không được, mẹ cũng có thể sớm có đứa cháu ngoại béo tốt.”

“Mẹ!” Dù sao Tần Tuyên Tuyên cũng là cô gái chưa kết hôn, nghe vậy không khỏi hơi xấu hổ.

“Được rồi được rồi, mẹ không đùa với con nữa. Tuyên Tuyên, việc này mẹ không thể quyết định thay con được, con phải tự mình quyết định mới được.” Đường Vi nói.

“Vâng, con sẽ suy nghĩ cẩn thận.” Tần Tuyên Tuyên cong cong khóe môi, suy nghĩ dần lan xa.

Đường Vi và Tần Tuyên Tuyên cũng không biết ở gian phòng bên cạnh Đỗ Mộ Ngôn và Tần Quốc Đống cũng đang nói về đề tài tương tự. Đỗ Mộ Ngôn biết tần Tuyên Tuyên mềm lòng, ý kiến của cha mẹ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quyết định của cô nên quyết định xuống tay với hai vị này. Hắn cũng biết hai người mới hẹn hò không lâu, nhưng lúc trước hắn đã làm đủ loại dự phòng, đủ để nói lên tình ý với Tuyên Tuyên, hắn tin muốn thuyết phục Tần Quốc Đống ủng hộ hắn cưới Tuyên Tuyên cũng không phải chuyện khó khăn.

Vừa nói xong việc bản thân hôm nay cầu hôn Tuyên Tuyên nhưng cô không lập tức đồng ý, Đỗ Mộ Ngôn mang vẻ mặt thành khẩn cầu mong được ủng hộ, “Chú, con thật lòng với Tuyên Tuyên, con muốn cưới cô ấy, làm cô ấy thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, yêu chiều cô ấy hơn bất cứ ai… chú, cháu hy vọng có được sự ủng hộ của chú.”

Nghe xong lời Đỗ Mộ Ngôn, gương mặt bình tĩnh của Tần Quốc Đống trầm xuống. Một hồi lâu sau, ông mới chậm rãi mở miệng, “Tiểu Đỗ, theo cá nhân chú, chú rất quý cháu, cháu là một người trẻ tuổi vô cùng vĩ đại. Chú cũng rất ủng hộ chuyện giữa cháu và Tuyên Tuyên!”

Nghe đến đó, vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn buông lỏng, gần như đã nhìn thấy cảnh hắn kéo cánh tay Tần Tuyên Tuyên hướng về lễ đường xinh đẹp. Nhưng giây tiếp theo, Tần Quốc Đống lại nói: “Nhưng dù sao đây cũng là việc lớn cả đời của Tuyên Tuyên, nên do con bé quyết định, chú không thể ép con bé được.”

Vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn cứng đờ, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười không chê vào đâu được, “Chú, cháu hiểu mà. Có thể nhận sự ủng hộ của chú, cháu đã rất thỏa mãn rồi, sẽ không yêu cầu chú giúp cháu khuyên giải Tuyên Tuyên. Cháu sẽ chờ quyết định của em ấy, mặc kệ đáp án của em ấy là gì, cũng sẽ không làm tấm lòng của cháu thay đổi được.”

“Được, tốt. Quả nhiên chú không nhìn nhầm người.” Tần Quốc Đống vui mừng gật đầu.

Ngày hôm sau, bốn người đều đem chuyện cầu hôn chôn sâu vào đáy lòng, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, đi theo hướng dẫn Vương vui vẻ dạo quanh các địa điểm một ngày. Giữa trưa ăn xong, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị trở về.

Tần Tuyên Tuyên và Đỗ Mộ Ngôn vẫn ngồi chung như cũ, vừa lên đường thì Tần Tuyên Tuyên cũng mệt mỏi, sau khi lên xe liền chuẩn bị ngủ. Đỗ Mộ Ngôn tự giác cống hiến bờ vai hắn để Tuyên Tuyên được ngủ thoải mái hơn.

Xe không ngừng xóc nảy, Tần Tuyên Tuyên mơ màng ngủ thiếp đi, trong lúc đó cô hình như có nghe được Đỗ Mộ Ngôn thì thầm gì đó, nhưng sự mệt nhọc khiến cô không tập trung tinh thần được không bao lâu đã ngủ say.

Đỗ Mộ Ngôn ôm Tần Tuyên Tuyên, cúi đầu liền có thể nhìn thấy sườn mặt của cô, trong giấc ngủ say cô đẹp như một thiên sứ. Hắn cúi đầu nỉ non, không để bất kỳ ai nghe được tiếng hắn.

Tuyên Tuyên, em nhất định phải thuộc về anh, đời này em đừng nghĩ tránh được. Bất kỳ kẻ nào, bất kỳ kẻ nào cũng đừng mơ cướp được em khỏi tay anh. Người dám mơ ước đến em, anh sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này.


Chương 53: Đính hôn
Sau khi trở về thành phố, ngày ngày lại trôi qua. Muốn nói nó có gì khác thì chính là Đỗ Mộ Ngôn càng chăm chỉ đi lại với Tần Tuyên Tuyên hơn. Mỗi ngày hắn sẽ đón cô tan tầm, đưa cô về nhà, đôi khi sẽ lên nhà cô ngồi chơi, tận lực biểu hiện tình yêu của mình với Tần Tuyên Tuyên.

Một tuần trôi qua thật nhanh, hôm nay trước khi lên lầu, Tần Tuyên Tuyên gọi Đỗ Mộ Ngôn lại.

“Em có lời muốn nói với anh.” Tần Tuyên Tuyên lắp bắp nói.

Đỗ Mộ Ngôn có thể đoán được cô muốn nói gì, chỉ ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của cô, nhỏ giọng nói: “Em nói đi, anh đang nghe đây.” Tần Tuyên Tuyên muốn nói lại thôi, “Lần trước anh nói anh cho em một tuần để suy nghĩ…” Một tuần này, Tần Tuyên Tuyên luôn lo lắng phải trả lời Đỗ Mộ Ngôn thế nào, nhưng mà bình thường cô rất chú ý, không để lộ phiền nào ra ngoài mà thôi. Một tuần thời gian tuy rằng qua ngắn nhưng cũng có thể miễn cưỡng nghĩ ra một lý do. Cô vẫn cảm thấy họ bàn chuyện kết hôn lúc này là quá sớm rồi.

“Anh đang nghe đây.” Đỗ Mộ Ngôn nói.

Dưới tầm mắt bao hàm vạn bao dung của hắn, Tần Tuyên Tuyên nhất thời không thể nói ra miệng. Biểu hiện của hắn khiến cô chột dạ, làm cô cảm thấy cứ từ chối hắn như thế thì thật sự hơi tàn nhẫn.

“Em…” Tần Tuyên Tuyên di chuyển tầm mắt, cuối cùng vẫn nói ra, “Rất xin lỗi, em vẫn cảm thấy quá nhanh, em không thể đồng ý lời cầu hôn của anh được…”

Cô cảm giác bàn tay của mình bị Đỗ Mộ Ngôn nắm chặt, không khỏi dừng lại, dời tầm mắt.

Vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn mang theo đau thương thản nhiên, đáy mắt ảm đạm làm người ta phải động lòng.

“Thật sự không thể đồng ý sao?” Hắn cúi đầu hỏi.

Tần Tuyên Tuyên ngẩn ra, sự kiên định trong lồng ngực như bong bóng thoát hơi, nháy mắt đã khô quắt lại. Cô cố gắng cả tuần mới hạ được quyết tâm, ở trước mặt Đỗ Mộ Ngôn lại vì một câu của hắn mà làm nó dao động.

Đỗ Mộ Ngôn cúi đầu thở dài một tiếng, tay nắm chặt tay Tần Tuyên Tuyên, giọng nói mang theo sự buồn đau, “Rất xin lỗi Tuyên Tuyên, anh không nên ép em như thế.”

“Không…” Tần Tuyên Tuyên nỉ non một tiếng theo bản năng.

Đỗ Mộ Ngôn không tức giận mà ngược lại còn đổ sai lầm lên người hắn, điều này khiến lòng Tần Tuyên Tuyên càng khó chịu hơn, cô càng lúc càng cảm thấy, không nhận lời cầu hôn là sai lầm của cô.

Đỗ Mộ Ngôn buông Tần Tuyên Tuyên ra, cúi đầu nhìn vào mắt cô dịu dàng nói: “Tuyên Tuyên, anh có thể hiểu được sự do dự của em… anh chưa tốt đến mức vượt qua được sự do dự đó.”

“Mộ Ngôn…”

“Nếu em không đồng ý kết hôn ngay.. vậy thì chúng ta đính hôn trước được không?” Ánh mắt Đỗ Mộ Ngôn sáng quắc nói.

Tần Tuyên Tuyên ngẩn ngơ.

Đỗ Mộ Ngôn rũ mắt xuống, “Chúng ta đính hôn trước, em nói kết hôn lúc nào thì chúng ta sẽ kết hôn lúc đó, như thế cũng không được sao?”

Đỗ Mộ Ngôn hết sức đè nén biểu cảm, khiến mình nhìn qua vô cùng đáng thương. Thân là một thương nhân, hắn dĩ nhiên là đã xem qua vài bộ sách nghiên cứu tâm lý con người, chẳng qua từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ lấy ra áp dụng mà thôi. Một chiêu này kết hợp với vẻ mặt, sau khi từ chối một yêu cầu quan trọng, xuất phát từ tâm lý muốn bồi thường thì sẽ hay đồng ý một yêu cầu nhỏ hơn. Hắn cũng biết hắn và Tần Tuyên Tuyên bên nhau thời gian quá ngắn, cô sẽ không thể đồng ý kết hôn với hắn nhanh như vậy được, liền lui một bước yêu cầu đính hôn, để cô mang cái danh vị hôn thê của hắn cũng tốt rồi.

Đính hôn?

Nghe được yêu cầu này của Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên hơi thở ra nhẹ nhàng. Chỉ là đính hôn hình như cũng không phải chuyện khó khăn đến vậy. Cô từ chối lời cầu hôn của Đỗ Mộ Ngôn, không phải không thích hắn mà là cô cần nhiều thời gian để cảm xúc quen hơn, nếu chỉ là đính hôn thì quả thật là đã làm cô càng có nhiều cơ hội hiểu biết hắn hơn.

Sắc mặt Tần Tuyên Tuyên có xu hướng hòa hoãn dần, cô cúi đầu, đỏ mặt gật đầu.

Đỗ Mộ Ngôn bỗng dưng ôm chặt cô, vui mừng nhỏ giọng nói: “Tuyên Tuyên, cảm ơn em! Cảm ơn em!”

Tần Tuyên Tuyên ở trong lòng hắn cảm thấy xấu hổ quẫn bách, tâm trạng vốn tồi tệ mấy hôm nay cuối cùng cũng dịu xuống.

Sau một nụ hôn sâu nồng cháy, Đỗ Mộ Ngôn đưa Tần Tuyên Tuyên lên lầu, nhưng lần này cũng không ở lại lâu, chỉ tiễn cô vào cửa rồi vội vàng rời đi, hắn phải nhanh chóng chuẩn bị.

Mà Tần Tuyên Tuyên thì sắc mặt đỏ hồng nói với Tần Quốc Đồng và Đường Vi chuyện mình đã nhận lời đính hôn với Đỗ Mộ Ngôn. Hai ông bà cảm thấy đính hôn cũng tốt, đều đồng ý ủng hộ cô.

Sau đó, Đỗ Mộ Ngôn bắt đầu thường xuyên đi lại nhà Tần Tuyên Tuyên, cùng bàn bạc với ba người nhà Tần Tuyên Tuyên về thời gian đính hôn cụ thể, lo lắng chuẩn bị cho kịp, xem ngày tốt, kết hợp với lịch làm việc và tâm trạng nôn nóng của Đỗ Mộ Ngôn, thời gian đính hôn xác định vào thứ bảy tuần sau.

Bởi vì còn chưa quá quen thuộc với đồng nghiệp ở công ty mới, Tần Tuyên Tuyên quyết định lúc đính hôn cũng không mời họ, mà Tụ Mỹ thì phần lớn cô cũng không quá hợp, chỉ mời mình Phương Phán Phán là đủ rồi.

Chỉ một tuần, vốn dĩ Tần Tuyên Tuyên cảm thấy rất gấp gáp nhưng Đỗ Mộ Ngôn luôn cam đoan rằng mình sẽ sắp xếp lễ đính hôn này thật tốt, cho Tần Tuyên Tuyên một lễ đính hôn hoàn mỹ nhất, cô cũng chỉ có thể nuốt vào ý kiến của mình.

Tuần tiếp theo, các tờ báo lớn của thành phố đều đăng tin Đỗ Mộ Ngôn sắp đính hôn, nhưng tư liệu nhà gái thì chưa rõ. Tần Tuyên Tuyên biết đây là sự bảo vệ mà Đỗ Mộ Ngôn dành cho cô, cô tin tưởng hắn nhất định đã làm gì đó để can thiệp vào truyền thông. Nhưng không biết là ảo giác của cô hay không, đôi khi cô cảm thấy có một vài ánh mắt giám thị mình, nhưng sau đó cũng không có chuyện gì xảy ra nên cô cũng không để ý quá nhiều.

Chuẩn bị cho lễ đính hôn, Đỗ Mộ Ngôn tự mình ôm lấy mọi việc, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng với Tần gia, hắn tuyển chọn vài khách sạn phù hợp với danh sách khách mời đưa đến Tần gia để họ lựa chọn. Việc đính hôn này, Tần Quốc Đổng và Đường Vi vốn muốn bàn bạc với người lớn trong nhà Đỗ Mộ Ngôn, nhưng hắn đã sớm nói hắn không có cha mẹ, cũng không có họ hàng gì thân thiết nên hai vị Tần Đường đành phải trực tiếp bàn bạc với hắn. Mà Đỗ Mộ Ngôn đối với lời Tần Quốc Đổng và Đường Vi thì gần như là nói gì nghe đó, ít đi thời gian hai nhà cãi cọ nên lễ đính hôn chuẩn bị vô cùng thuận lợi.

Vì thế Tần Tuyên Tuyên phát hiện, người trong cuộc như thế ngược lại thành người rảnh rỗi nhất, trừ bỏ lúc Đỗ Mộ Ngôn mang cô đi đo lễ phục, thử đồ thì cô không phải làm gì khác.

Bởi vì không có quá nhiều chuyện cần cô quan tâm nên công việc của Tần Tuyên Tuyên cũng không bị ảnh hưởng gì cả, nhưng người thường xuyên tiếp xúc cũng nhận ra gương mặt cô trở nên rạng rỡ hơn, hỏi có phải cô có việc tốt gì không thì Tần Tuyên Tuyên đều nói cho có lệ để che dấu đi.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh đã đến ngày đính hôn. Đỗ Mộ Ngôn không có người thân nào đến tham gia, chỉ có nhóm nhân viên công ty hắn, tiệc đính hôn cũng không phải tổ chức nhà gái rồi nhà trai gì cả, trực tiếp làm đơn giản luôn.

Từ sáng sớm Tần Tuyên Tuyên đã bị gọi dậy thay lễ phục, có người trang điểm chuyên nghiệp Đỗ Mộ Ngôn mời đến giúp cô, trang điểm cô thành cô dâu xinh đẹp nhất – ít nhất là trong mắt Đỗ Mộ Ngôn là cô dâu xinh đẹp nhất.

Đường Vi đứng bên nhìn con gái trang điểm, vẻ mặt dần dần trở nên không nỡ, Tần Tuyên Tuyên nhìn cũng trở nên khó quá, chỉ có thể an ủi nói: “Mẹ, con chỉ đính hôn thôi mà, sau đó còn có thể ở nhà mà, mẹ đừng đau lòng.”

Đường Vi bật cười: “Con bé này, lại nói vớ vẩn.”

Tần Tuyên Tuyên cười giảo hoạt, nhìn cảm xúc Đường Vi vì thế mà tiêu tan, trong lòng cô cũng nhẹ nhàng không ít.

Trang điểm xong không lâu thì Đỗ Mộ Ngôn mang theo người đến đón.

Đỗ Mộ Ngôn rất coi trọng ngày hôm nay, dùng không ít tâm tư, từ stylist chuyên nghiệp làm bản thân càng trở nên đẹp trai ngời ngời. Hắn lớn hơn Tuyên Tuyên gần 10 tuổi, hắn cảm thấy cực kỳ may mắn vì vẻ bề ngoài của mình không quá già, cũng may mắn là cha mẹ Tuyên Tuyên không vì tuổi tác mà ngăn cản hắn và cô.

Đến khi nhìn thấy ba người nhà Tần Tuyên Tuyên vẻ mặt tươi cười đón hắn, lòng Đỗ Mộ Ngôn tràn đầy kích động, đồng thời cũng hạ quyết tâm, nhất định sẽ đối xử với Tần Tuyên Tuyên thật tốt, nâng cô trong lòng bàn tay, cưng chiều không phải nói, cũng phải hiếu thuận với hai vợ chồng Tần Quốc Đổng và Đường Vi, làm ông bà mỗi ngày đều càng thêm thích hắn hơn, sẽ không bao giờ hối hận vì gả con gái cho hắn.

Tần Tuyên Tuyên là con một, cũng không có người họ hàng ghê gớm nào, Đỗ Mộ Ngôn lại ra tay hào phóng nên rất thuận lợi đón cô ra khỏi nhà.

Đỗ Mộ Ngôn tìm người bê lễ đều là trợ lý trong công ty, giữa những chàng trai trẻ tuổi đẹp trai, hắn chẳng những không bị che lấp mà càng thêm nổi bật, làm mọi người vừa liếc mắt là đã có thể thấy được hắn, cũng thật sự khâm phục vì mị lực của hắn.

Từ lúc ra khỏi nhà họ Tần, Đỗ Mộ Ngôn bế bổng Tần Tuyên Tuyên lên, một đường vững chắc đưa cô vào xe.

Hắn nắm chặt tay Tần Tuyên Tuyên, tầm mắt cũng không rời khỏi cô phút nào, vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn, ánh sáng dưới đáy mắt nóng rực như thiêu đốt người khác.

Đoàn rước toàn siêu xe khiến dọc đường đi rước lấy vô số người vây xem, càng có nhiều người chụp ảnh đưa lên mạng, toàn bộ đều sợ hãi hâm mộ.

Nhưng tất cả những thứ này đều không có quan hệ với Tần Tuyên Tuyên, gương mặt cô mang theo màu hồng nhàn nhạt, tay bị nắm chặt trong bàn tay của Đỗ Mộ Ngôn, hơi cúi đầu, khóe môi cong lên đầy ngượng ngùng. Hôm nay là ngày cô đính hôn, có vị hôn phu như Đỗ Mộ Ngôn, cô thực sự rất vui vẻ.

Đoàn xe đến khách sạn rất nhanh, Đỗ Mộ Ngôn cũng không để Tần Tuyên Tuyên bước xuống mà bế cô đi qua thảm hồng, cuối cùng đến tận cửa hội trường mới thả cô xuống, hai người dắt tay nhau cùng đi vào đại sảnh.

Hai người mang theo gương mặt tươi cười cùng đi chào hỏi các vị thân gia của Tần Tuyên Tuyên và các quản lý cao cấp công ty Đỗ Mộ Ngôn, trước khi nghi thức đính hôn bắt đầu, Tần Tuyên Tuyên đi theo thợ háo trang vào phòng trang điểm bên cạnh hội trường để trang điểm lại.

Vừa trang điểm xong, người trang điểm ra ngoài nhận điện thoại một chút, Tần Tuyên Tuyên nghĩ thời gian còn sớm nên ngồi không nhúc nhích nhìn bản thân trong gương.

Đến tận giờ phút này, cô vẫn óc cảm giác mình đang mơ. Cô thật sự sắp đính hôn ư? Cô thật sự sắp trở thành vị hôn thê của Đỗ Mộ Ngôn ư?

Cửa phòng bị người đẩy ra, Tần Tuyên Tuyên tưởng người trang điểm vào gọi cô, liền đứng lên thuận miệng hỏi một câu: “Đến giờ rồi sao?”

Cô quay người lại, thấy người ở trước cửa, hai mắt hơi trợn lên không dám tin

“Tống Kỳ?”

Tống Kỳ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tần Tuyên Tuyên, hôm nay cô mặc lễ phục màu trắng như tuyết, xinh đẹp quý giá, tôn lên làn da trắng nõn mềm mại của cô, cô giống như tinh linh lạc vào trần gian khiến trái tim hắn nổ tung, lại bị một trận chua xót bao phủ. Người kết hôn với cô, vốn phải là hắn!

Tống Kỳ tiến lên trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Tuyên Tuyên, không nói gì nhiều, trực tiếp nhét một túi hồ sơ vào tay cô, “Tuyên Tuyên, đây là căn cứ chính xác mà anh nói.”

Tần Tuyên Tuyên cúi đầu nhìn thứ trong tay, lại ngẩng đầu nhìn hắn, không mở ra ngay, “Tống Kỳ, bây giờ tôi phải đính hôn, cái này... tối nay nói sau đi.”

Thái độ Tống Kỳ cứng rắn khác thường, “Không, em phải xem ngay bây giờ!”

Tần Tuyên Tuyên nhíu mày, đang muốn gọi người vào thì Tống Kỳ đột nhiên mở túi hồ sơ ra, lấy một đống ảnh đặt ra trước mắt Tần Tuyên Tuyên.

Trước mắt là những tấm ảnh chụp cực kỳ rõ ràng, Hoàng tiểu thư từng đòi tiền chơi gái của Tống Kỳ với Tần Tuyên Tuyên đang đứng tựa vào một chiếc xe, mà ở ghế sau chiếc xe kia, loáng thoáng hiện ra sườn mặt đẹp của Đỗ Mộ Ngôn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cuối cùng cũng đã bại lộ diêu kích động, ôi chao hắc hắc hắc…

Chương 54: Nghi thức hủy bỏ
Tần Tuyên Tuyên ngẩn ngơ, gần như vô ý thức đưa tay túm lấy tấm ảnh kia, lật xem từng tấm một.

Tống Kì thấy cô chăm chú xem thì thở dài nhẹ nhõm, đứng một bên nói: “Tuyên Tuyên, ngày đó ở trên núi nhìn thấy em và Đỗ Mộ Ngôn cùng một chỗ, anh biết anh không thể chờ thêm được nữa. Không ngờ hai người vừa về thành phố đã đính hôn. Tuyên Tuyên, anh biết anh đã làm sai chuyện không thể tha thứ, nhưng anh không thể mặc kệ em bước vào hố lửa được.”

Tần Tuyên Tuyên gần như không nghe lọt tai bất kỳ lời nào của Tống Kỳ, hai mắt nhìn chằm chằm ảnh chúp trong tay, ật xem thật kỹ từng tấm một.

Ảnh chụp gần như là trải dài từ lần đầu tiên cô gặp mặt Đỗ Mộ Ngôn đến khi hắn nằm viện mới thôi. Theo nội dung trong ảnh, cô thấy được một Đỗ Mộ Ngôn hoàn toàn khác. Hắn luôn luôn theo dõi cô, ngay lần đầu tiên hai người gặp nhau cũng là một vở kịch được dàn xếp tốt. Mà việc cô và Tống Kỳ chia tay, cũng do một tay hắn tạo thành. Cô thấy được ảnh chụp của Lý trợ lý tiếp xúc với Ngũ Mộng Lam, thấy ảnh chụp Đỗ Mộ Ngôn đứng với Hoàng tiểu thư, cũng thấy được vẻ mặt âm u lạnh lùng như thể muốn ăn tươi nuốt sống Tống Kỳ. Hắn luôn luôn nói dối, từ lúc hai người còn chưa gặp nhau hắn đã âm mưu sắp xếp cô và Tống Kỳ.

Tần Tuyên Tuyên cảm thấy lòng loạn thành một mớ, trong chốc lát tức giận với hành động của Đỗ Mộ Ngôn, trong chốc lát lại là tình yêu càng lúc càng tăng thêm của cô dành cho hắn. Cô nhớ tới lần phát hiện Đỗ Mộ Ngôn sắp xếp máy theo dõi trong phòng làm việc thì cô đã từng hỏi Đỗ Mộ Ngôn, hắn thề son sắt rằng chuyện Tống Kỳ không phải do hắn sắp xếp. Khi đó cô nghĩ hắn đã hoàn toàn thẳng thắn với cô, không ngờ hắn thực sự vẫn đang lừa cô.

Những lời hắn nói với cô, cuối cùng có bao nhiêu phần là thật.

Tần Tuyên Tuyên hạ tầm mắt, thở dốc, hốc mắt nóng lên. Cô biết bản thân đã yêu Đỗ Mộ Ngôn, rất yêu rất yêu, cho nên sau khi biết hắn lừa gạt cô nhiều chuyện quan trọng như vậy thì cô căn bản không chịu nổi. Cô thật không ngờ, người đàn ông cô thích lại là một kẻ ti tiện, không từ thủ đoạn đến vậy. Hắn làm sao có thể hãm hại Tống Kỳ như vậy chứ?

“Tuyên Tuyên, thấy được những thứ này, em còn muốn gả cho hắn hay sao?” Giọng nói của Tống Kỳ dần chui vào tai Tần Tuyên Tuyên.

Cô bỗng ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt là một mảnh mờ mịt.

A, đúng rồi, chỉ một lát nữa thôi là lễ đính hôn của cô và Đỗ Mộ Ngôn sẽ bắt đầu, đến lúc đó cô sẽ nhận nhẫn hắn trao, chính thức trở thành vị hôn thê của hắn.

Cô yêu Đỗ Mộ Ngôn, nhưng bây giờ cô cũng sợ Đỗ Mộ Ngôn đáng sợ như vậy, hắn làm những chuyện như thế đã vượt qua mấu chốt đạo đức của cô rồi. Cô có thể miễn cưỡng tha thứ hắn, dùng danh nghĩa tình yêu để sắp đặt máy theo dõi kiểm soát cô, nhưng cô không thể chấp nhận được chuyện hắn vì cái gọi là vừa gặp đã yêu mà làm tổn thương người khác. Trong cuộc chiến truy đuổi này, người vô tội nhất chính là Tống Kỳ.

Ánh mắt Tần Tuyên Tuyên nhìn Tống Kỳ mang theo sự áy náy. Tống Kỳ dù đi quán bar lấy rượi giải sầu thì nếu không phải Hoàng tiểu thư kia bỏ thuốc, hắn sao có thể phát sinh những chuyện đó với cô ta? Tống Kỳ luôn là người chính trực, làm việc rất có chừng mực. Mà sau này hắn nói hắn chọc tới mấy tên côn đồ bị ép rời khỏi thành phố này, chỉ sợ cũng là do Đỗ Mộ Ngôn sắp xếp rồi. Chỉ có Tống Kỳ rời khỏi thành phố này thì mới không đến dây dưa với cô nữa, Đỗ Mộ Ngôn mới có thể hoàn toàn yên tâm đúng không?

“Tống Kỳ… rất xin lỗi, tôi vẫn… vẫn luôn trách nhầm anh.” Tần Tuyên Tuyên chua xót nói. Thế mà khi đó cô nghĩ rằng mọi biểu hiện của Tống Kỳ đều là giả, cô nói những lời đó đã làm Tống Kỳ tổn thương sâu đậm rồi.

“Tuyên Tuyên, anh không trách em, đây đều là lỗi của Đỗ Mộ Ngôn. Người đàn ông đó lời nói dối rất nhiều, rất gian trá, em lại quá đơn thuần, bị hắn lừa cũng không phải lỗi của em.” Tống Kỳ nói, “Tuyên Tuyên, chúng ta rời khỏi nơi này đi!”

Mặt Tần Tuyên Tuyên hiện lên tia do dự. Nếu là thời điểm sớm hơn, cô chưa thích Đỗ Mộ Ngôn đến vậy, thì bây giờ cô nhất định sẽ đi không chút do dự, Nhưng vì sao lại ở lúc cô đã thích hắn đến thế, sắp trở thành vị hôn thê của hắn thì lại biết được sự thật chứ?

“Tuyên Tuyên!” Nhìn thấy gương mặt ngẩn ngơ chần chừ của Tần Tuyên Tuyên, Tống Kỳ vội la lên: “Tuyên Tuyên, bây giờ hắn có thể sắp xếp chúng ta như vậy, tương lai không biết sẽ còn làm những gì nữa. Em thật sự muốn gả cho một kẻ ti bỉ vô sỉ như thế hay sao?”

Tần Tuyên Tuyên hơi nhếch môi. Ba cô luôn nói, người chồng tương lai của cô không cần những thứ khác, chỉ cần có một nhân phẩm tốt là được. Một kẻ đến đạo đức cơ bản nhất cũng không có thì còn nói gì đến ý thức trách nhiệm với gia đình chứ?

“Tôi không thể nói đi là đi như vậy.” Tần Tuyên Tuyên ngẩng đầu nhìn về phía Tống Kỳ.

“Tuyên Tuyên, em…”

Tần Tuyên Tuyên cắt ngang lời hắn nói, “Tôi muốn nói với mọi người, lễ đính hôn này phải hủy bỏ.”

“Tuyên Tuyên…” Mặt Tống Kỳ hiện lên sự vui mừng.

“Tần tiểu thư, đã đến giờ… Anh là ai?”

Lúc này người trang điểm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trong phòng có thêm một người thì vô cùng kinh ngạc và đề phòng.

“Tôi biết, chúng ta đi thôi.” Tần Tuyên Tuyên không đợi Tống Kỳ mở miệng đã hướng phía ngoài mà đi.

Người trang điểm mơ hồ liếc mắt nhìn Tống Kỳ một cái, cũng không hỏi thêm gì nữa, đi theo Tần Tuyên Tuyên ra ngoài.

Lúc Tần Tuyên Tuyên đi vào đại sảnh tổ chức lễ đính hôn, Đỗ Mộ Ngôn lập tức phóng tầm mắt đến. Hắn quá vui mừng nên đã xem nhẹ sự không thích hợp của Tần Tuyên Tuyên lúc này. Tần Tuyên Tuyên chậm rãi đi về phía trung tâm đại sảnh, nhưng không liếc mắt nhìn lại Đỗ Mộ Ngôn mà hướng đến các vị khách mời, cúi đầu xin lỗi: “Vô cùng xin lỗi, làm mọi người mất công đến đây, buổi lễ đính hôn hôm nay đã bị hủy bỏ.”

Sự vui sướng và những lời chúc phúc của mọi người vì lời của cô mà khựng lại, theo bản năng nhìn về người còn lại. Toàn sảnh yên lặng đến đáng sợ, ngay cả ban nhạc chúc mừng cũng ngừng lại.

Đỗ Mộ Ngôn nhíu mày, bước nhanh đến trước mặt Tần Tuyên Tuyên, muốn bắt lấy tay cô, “Tuyên Tuyên, em đùa cái gì vậy…”

Cô né tránh tay hắn, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đỗ Mộ Ngôn, tôi biết cả rồi.” Cô nói từng chữ một.

Ánh mắt Đỗ Mộ Ngôn khẽ biến đổi, tầm mắt bỗng bắn thẳng về phía Tống Kỳ đang ở cửa vào đại sảnh, dáng vẻ trấn định vừa rồi bỗng trở nên kinh hoảng. Tống Kỳ bị hắn đuổi khỏi thành phố này từ lâu, hơn nữa Tuyên Tuyên lại sắp trở thành vị hôn thế của hắn, hắn thế mà lại sơ sót như thế, để Tống Kỳ về thành phố tìm đến cửa! Cuối cùng thì Tống Kỳ đã nói gì với Tuyên Tuyên, là sự thật mà hắn đã một mực phủ nhận với cô sao? Tuyên Tuyên tin Tống Kỳ, vậy thì chắc chắn đã đưa ra được bằng chứng. Nhưng vì sao, vì sao Tống Kỳ… là Lại Hưng? Nghĩ đến Lại Hưng từng có những chứng cứ này, sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn bỗng trầm xuống, sâu trong đáy lòng là sự khủng hoảng chưa từng có bắt đầu lan tràn. Hắn chưa bao giờ có một giây phút nào nhận thức rõ ràng đến thế này, rằng Tuyên Tuyên đang dần dần rời khỏi hắn.

“Tuyên Tuyên, anh yêu em. Em có biết anh yêu em còn hơn cả mạng sống của mình.” Đỗ Mộ Ngôn không giải thích gì cả, tất cả đều là sự thật, dù có giải thích thế nào cũng là vô dụng, không bằng đả động Tuyên Tuyên từ phương diện khác. Hắn rất may mắn là bản thân đã có đủ thời gian để cô yêu hắn, hắn biết bây giờ người cô yêu là hắn, chỉ hy vọng tình yêu của cô dành cho hắn đã vượt qua sai lầm hắn phạm phải này. Lòng Tần Tuyên Tuyên khẽ động, không kìm lòng được mà lùi về sau nửa bước.

Cô biết… dĩ nhiên là cô biết Đỗ Mộ Ngôn yêu cô đến thế nào! Nhưng nếu lấy cớ yêu thì có thể tha thứ hết sao? Vậy Tống Kỳ phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tất cả những thương tổn, những oan ức mà hắn phải chịu đều đáng giá sao?

Tần Tuyên Tuyên hơi chuyển tầm mắt, không chịu nhận lời Đỗ Mộ Ngôn nói nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà đỏ bừng hai mắt.

“Đó căn bản không phải là yêu, đó là dục vọng chiếm giữ biến thái!” Tống Kỳ che trước mặt Tần Tuyên Tuyên, lạnh lùng nhìn về phía Đỗ Mộ Ngôn, “Đừng dùng suy nghĩ dơ bẩn của mày làm bẩn từ yêu này!”

Đỗ Mộ Ngôn đột nhiên biến sắc, lạnh lùng âm u nhìn Tống Kỳ: “Mày cút ngay!”

“Tao sẽ không cho mày cơ hội làm tổn thương Tuyên Tuyên!” Tống Kỳ đối chọi gay gắt.

“Tao vĩnh viễn sẽ không làm Tuyên Tuyên tổn thương.” Đỗ Mộ Ngôn nặng nề nói, “Lặp lại một lần, mày cút ngay cho tao. Đây là chuyện giữa tao và Tuyên Tuyên, chẳng có quan hệ gì với mày cả.”

Dĩ nhiên Tống Kỳ sẽ không tránh ra, “Cho tới giờ mày luôn làm tổn thương Tuyên Tuyên! Đừng tưởng rằng những tội lỗi mày đã làm có thể vĩnh viễn che dấu, không ai biết được!”

Tống Kỳ như đang ám chỉ cái gì, Đỗ Mộ Ngôn lại chỉ dữ tợn nhìn hắn ta, hận không thể chém hắn ta ra làm tám mảnh.

Quả nhiên hắn vẫn làm sai rồi sao? Ngay từ đầu hắn nên cho người giết quách Tống Kỳ đi cho xong đúng không? Nếu không cũng sẽ không có tình trạng thế này. Chỉ thiếu chút nữa, Tuyên Tuyên sẽ thành vị hôn thê của hắn, nhưng chỉ một chút như thế, lại thành gần trong gang tấc mà cách xa biển trời.

Tầm mắt Đỗ Mộ Ngôn bỗng nhiên chuyển hướng về Tần Tuyên Tuyên, hắn thấy cô cúi đầu, hai tay nắm chặt trước người, hắn có thể nhìn ra, cô rất đau khổ, mà đau khổ này đều do tên Tống Kỳ trước mặt tạo nên. Nếu hắn ta không xuất hiện thì tốt rồi, nếu hắn ta biến mất thì Tuyên Tuyên sẽ không biết được sự thật, cô ấy sẽ không đau khổ như vậy.

Bàn tay đang ở canh người bỗng siết chặt, Đỗ Mộ Ngôn đột nhiên tung ra một cú đấm, hung hăng đấm thẳng vào mặt Tống Kỳ.

Tần Tuyên Tuyên không ngờ Đỗ Mộ Ngôn sẽ ra tay đánh người, ngẩn ngơ, đến tận khi hắn đá một cước vào bụng Tống Kỳ đang ngã dưới đất thì cô lập tức xông lên túm lấy cánh tay Đỗ Mộ Ngôn, không cho hắn tiếp tục làm tổn thương Tống Kỳ, “Anh làm gì!”

Cảm xúc buộc chặt bởi vì Tần Tuyên Tuyên tới gần mà hòa hoãn lại, Đỗ Mộ Ngôn không tiếp tỠđánh Tống Kỳ nữa, hắn sợ làm đau cô. Hắn sao có thể nỡ làm cô đau chứ? Cô là nữ thần của hắn, là ý nghĩa sống lại của hắn, nếu làm đau cô, hắn sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho chính mình.

Hắn nhân cơ hội nắm lấy tay Tần Tuyên Tuyên, nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, gần như cầu xin nói: “Tuyên Tuyên, em đừng rời khỏi anh… anh biết trước đây chuyện anh làm đều là sai trái, em tha thứ cho anh đi. Nếu em tha thứ cho anh, anh thề, anh tuyệt đối sẽ không làm những chuyện khiến em không vui nữa…”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .